Living Things
Bài viết dưới đây được chép từ nguồn
Cảm ơn Linkin Park vì không bao giờ ngừng sáng tạo, không bao giờ ngừng truyền cảm hứng sống!
Sự sống (Living Things) là một khái niệm phức tạp và mơ hồ, cũng giống như mỗi người sống trong thế giới của riêng mình được định nghĩa bởi những gì họ cho là đúng hoặc sai mà chính bản thân họ thực ra cũng không hề hiểu thế nào là đúng, thế nào là sai. Dường như tất cả chỉ là những thứ trừu tượng.Những gì họ xây dựng bên trong thế giới đó cũng giống như tòa lâu đài thủy tinh (Castle of Glass), có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Giữa bề bộn của một thế giới thực tàn nhẫn (Victimized) tràn ngập những dối trá, lòng tham và bất hạnh (Lies Greed Misery), cái thế giới riêng lộng lẫy đó của mỗi người càng trở nên mong manh hơn khi họ mù quáng cố hàn gắn những vết rạn nứt cho tới khi mọi thứ tan vỡ (Until It Breaks) hoàn toàn.Hẳn không ít lần trong cuộc đời, bạn đã đi sâu vào không gian mênh mông bên trong con người bạn, và tự hỏi bản thân về ý nghĩa sự tồn tại của chính mình. Đó có thể là những khoảnh khắc rõ nét mà cái tôi bên trong bạn gào thét với một thứ cảm xúc căng phồng như dung nham đang nén mình trong miệng núi lửa chỉ trực chờ được phun trào ra. Đó cũng có thể là khi bạn lạc lối giữa những âm thanh vang vọng (Lost in the Echo) của miền vô cực sâu thẳm bên trong cùng sự bất lực (Powerless) của thể xác. Hay những khi bạn đối mặt với những ngã đường không dấu chân (Roads Untraveled), khối không khí lạnh lẽo như bất chợt nuốt chửng bạn vào trong. Nỗi sợ hãi của sự cô độc và cơn ớn lạnh trải dọc cơ thể như đang ăn từ da tới xương (Skin To Bone) bạn. Trong sự mơ hồ của những cơn co giật thần kinh (Tinfoil), bạn như quên đi phần thịt của mình, và chỉ còn lại bên trong (In My Remains) những mảnh vỡ của âm thanh đang tan trong lạnh giá. Khi đó, những khái niệm mơ hồ về sự sống bị thiêu rụi (Burn It down) hoàn toàn, để lại cho bạn một ánh mắt xa xăm đang nhìn về thực tại.Dẫu sao, còn sự sống thì còn hi vọng. Và khi nó không còn mơ hồ nữa, tôi sẽ ra đi (I'll Be Gone)
Mở đầu cho bức thông điệp về "Sự sống" là một bản hùng ca của một cái tôi vùng dậy đứng lên mạnh mẽ
Các người là nền tảngkhông có gì thay thế đượcTheo bước các người, trong mê muộiQúa phụ thuộc, và tôi chẳng thể rời xaRồi thật choáng váng thayBao buồn đau các người ném thẳng vào người taThật trống rỗng, thật khốn nạnTrong nỗi lo tôi chẳng thể nhận rarằng chẳng ai có thể níu giữ tôiKhông đâu! Tôi tự lo cho mình đượcNhìn lại xem, các người đâu biết con đường tôi điQuên nó đi, và để họ thấy được nỗi dằn vặt trong tôiChẳng bao giờ tôi bán rẻ linh hồn mìnhHãy tôn trọng những gì họ cảm nhậnrồi để họ kể nốt phần còn lại của câu truyệnmà tôi đã nói ra...Trong những lời hứa giả dối, sâu bên dưới,mỗi lời thốt ra như lạc trong âm vangCả lời dối trá còn lại tôi cũng đã nhìn thấuCuối cùng tôi cũng có thể rời xa các người raThử ý chí, thử lòng tôi ưĐể tôi cho các người thấy những thứ nhỏ bé khi gắn kết lại sẽ thế nàoCác người gây khó khăn, tôi càng trở nên sáng suốtCảm giác bị tụt lại phía sau thế nào, hả?Tôi có thể thấy được nỗi thất vọng đấyNgoặt bước và suy sụpVà tôi đã quay lại đây, hiên ngangPhải gục ngã, rồi đứng dậy, tiếp tục sốngthì các người mới biết đượcTôi chẳng do dự, tôi tự lo cho mìnhĐừng hòng chế ngự tôi, cũng đừng hòng vô tính tôiTôi không thể chơi C giáng, đó không phải âm phù hợpTôi chẳng thể quay lại, vì đã đi quá xaTự nhủ mình gắng lên, và phải biết chấp nhận những nỗi đauĐể tiếng chuông vang xa dù có ở nơi đâubởi tôi phải nói ra....Không!!!các người có thể nói ra tất cảTôi không phòng hờ , nhưng sẽ chẳng lui bướcTôi không tự cao, nhưng sẽ chẳng hạ mìnhTôi không gồng mình, cũng chẳng biết ra saoTôi chẳng quan tâm nơi kẻ thù không thể ngăn cảnTôi chỉ biết gắng hết sứcsẽ không thể nào quên tôi đã cố đến chừng đâyđể mỗi khi nói lên...Trong những lời hứa giả dối, sâu bên dưới,mỗi lời thốt ra như lạc trong âm vangCả lời dối trá còn lại tôi cũng đã nhìn thấuCuối cùng tôi cũng có thể rời xa các người ra
Xen lẫn giữa những âm vang đang dội xa của bản hùng ca bất tuyệt về cái tôi mạnh mẽ bên trong, những ký ức chợt ùa về như những vết cắt liên tiếp cứa vào thịt da. Bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu kỷ niệm màu tối như quay vòng liên tục thành những thước phim không có hồi kết. Còn lại gì trong tôi? là nỗi đau, là khát vọng được sống, được bước ra khỏi bóng tối thế gian...
Phân tánLen lỏi theo từng mảnh vỡ tôi đã không thể ghép lạiCố gắng kiếm tìm thông điệp trong nỗi đau và sợ hãiSụp đổ trong nỗi mong chờ một tia sáng để biết mình còn tồn tạiGiờ còn lại trong tôilà những lời hứa đã trôi vào dĩ vãngchỉ muốn tháo hết ràng buộc của sự im lặngđể gột bỏ những điều kinh khủng tôi đã đi quaVỡ tanRơi thành từng mảnh vụn của mỗi trái tim tan nátCào sâu vào những mảnh vỡ vô hồnSuy sụp trong nỗi mong chờ một hi vọng để cảm nhận hơi sống còn leo lắt nơi đâyGiờ còn lại trong tôilà những lời hứa tôi chẳng thể thực hiệnchỉ muốn phá vỡ sự im lặng đã kìm nén bên trongđể tẩy sạch những nỗi đau tôi giữ chặt bấy lâuNhư đội quângục xuốngtừng người, từng người, từng người mộttừng người, từng người, từng người một......từng người, từng người, từng người một
Đâu đó trong những mảnh ghép vô hồn của ký ức là những giá trị mới và cũ. Cả cuộc đời chúng ta tạo nên những mảnh ghép này để dựng nên một bức tranh hoàn chỉnh về sự sống của mỗi người, nhưng"những gì chúng ta xây dựng nên, để rồi thiêu rụi chúng". Có bao giờ những khát khao/tham vọng chịu dừng lại? Có bao giờ trái đất được bình yên? Tất cả mọi thứ luôn là những vòng quay bất tận, những vòng lặp vô biên...
Vòng tròn luân hồinhư nổ tung xé toạc bầu trờiThứ ta đang mong muốn sẽ chẳng bao giờ được tìm thấyVà Người đứng đó nơi giao hòa với sự kết thúcđể cho ta biết rằngChúng ta cùng xây dựng lên (một cuộc sống)để rồi phá nát nóMọi thứ được tạo rarồi ta thiêu rụi chúngTất cả đều nóng lòng muốn thiêu chúng thành tro bụiSắc màu xung độtnhư ngọn lửa liếm tới trời caoTa muốn hàn gắn tất cảnhưng vẫn không tránh được sự phân cáchVà ta gặp Người trong hào quang rực rỡnơi điểm giao hòa chuyển tiếpVà ta ở đó để nói cho người biếtChúng ta cùng xây dựng lên để rồi phá nát nóMọi thứ được tạo rarồi ta thiêu rụi chúngTất cả đều nóng lòng muốn thiêu chúng thành tro bụiNgười nói với tôi là vậyđể giữ vững đức tin trong tôivà tôi đã u mê trong những lời dối tráTôi đóng vai tên línhcòn Người là Đức vuarồi tống cho tôi một cú trời giángdù tôi luôn kính trọng NgườiNgười đã mất đi lẽ phảiđể ngự trị trên caoTôi cố xây dựng niềm tinNgười lại dìm tôi xuống đáyVậy nên khi Người thất thếTôi sẽ nắm lấy cơ hội của mìnhthổi bùng lên ngọn lửa căm giận Người đã thiêu đốt trong tôi...
Như một phần của sự sống, những xung đột như những vòng quay thời gian không bao giờ ngừng lại. Trong một thế giới đầy thù hận và đố kỵ, "dối trá, lòng tham và tràn ngập những bất hạnh", trong một xã hội mà khoảng cách của con người đã trở nên quá xa, mỗi cái tôi bên trong chúng ta như trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết
Tao sẽ sớm tiễn mày sang thế giới bên kiaCòn khinh tao yếu đuối nữa không?Tao sẵn sàng lên đạn rồi đâyCứ giữ lấy những lý lẽ đê tiện của mày,tao không còn kiên nhẫn để lắng nghe nữaKhông cần nói thì tao cũng đã biếtMày định lôi danh dự và cái tôi của mày ra để dỗ ngọt tao sao?Đừng hòng, đồ khốn khiếp!Tao không dễ bị mày chơi như vậy đâuNhìn lại bản thân mày đi kìa, mày đang run đái ra quần rồi đấyGiờ thì để tao chỉ cho mày thấy cảm giác bấn loạn nó ra sao nhéTao muốn thấy mày nôn hết ra những lời dối trá,nuốt sạch lòng tham,và chịu đựng một mình trong sự đau đớn dày vò.Mày muốn tao nói gì với mày nữa?Tao đâu phải là phế vậtTao muốn tiếp tục sống,nhưng mày đừng hòng dồn ép và đe dọa được tao.Mày coi thường tao quá rồi đấyGiờ thì banh lỗ tai trâu của mày ra mà nghe tao nói đây,tao không để mày chơi được tao dễ thế đâuMày đã tự hại chính mình, và giờ khi cái chết đang đến gầnĐể tao chỉ cho mày thấy mày đang điên lọan như thế nào nhé,Tao muốn thấy mày nôn hết ra những lời dối trá,nuốt sạch lòng tham,và chịu đựng một mình trong sự đau đớn dày vò.Mày tự hại chính mình mà thôi...Mày tự hại chính mình mà thôi...Mày tự hại chính mình mà thôi...Mày tự hại chính mình mà thôi!!!Mày tự hại chính mình mà thôi!!!Mày tự hại chính mình mà thôi!!!
Chứng kiến cuộc đời của bản thân bị vùi lẫn trong sắc màu tăm tối này, liệu còn nỗi đau nào ta không thể nói ra? Chỉ như một con rối trong muôn triệu con rối đang đang bị giật dây. Những sự thật được che đậy ẩn sau tấm rèm của sân khấu. Con rối chỉ mong vùng mình ra khỏi dây treo...
Màn đêm buông rơi như bóng dầu lấp lánhÁnh sao trôiLong lanhVà tôi cố không nghĩ đến những gì sắp rời xaĐừng dối trá nữađã đến lúc sự thật cần được nói raHãy cho tôi biết sự thật người đã cố bỏ quaKhi ánh sáng vén màn đêm bừng tỉnhMở to mắt giữa bình mình thức giấcTrong im lặng tôi sẽ mãi đi xaCứ để mặt trời nhạt dần trôi quarồi sớm mai khi thái dương ló rạngtôi sẽ mãi đi về phương xaBầu không khí quanh ta như trở nên loãng hơnKéo về đây cả mùa đông lạnh cô đơnThật cay đắngỞ chân trời phía xa, mặt trời đang tắt nắngNgười cố quên đi bao điều chưa lắngNhưng giờ là lúc tôi sẽ mãi đi xaHãy nói họ biết tôi chẳng thể tự xoay xởvà để họ hay tôi là kẻ cô đơnHãy nói tôi nghe, tôi là kẻ duy nhấtchẳng thứ gì có thể cản bước tôiVà khi ánh sáng vén màn đêm bừng tỉnhMở to mắt giữa bình mình thức giấcTrong im lặng tôi sẽ mãi đi xaCứ để mặt trời nhạt dần trôi quarồi sớm mai khi thái dương ló rạngtôi sẽ mãi đi về phương xaTôi sẽ để cuộc đời mình trôi quaTôi sẽ mãi rời xaTôi sẽ mãi rời xa....
...để đối mặt với những sự thật mà ta chẳng bao giờ có thể chối bỏ. Giữa một sa mạc mênh mông lộng nắng gió, ta chỉ như một hạt cát nhỏ bé hòa lẫn vào vô cùng những hạt cát khác. Bởi giữa một tòa lâu đài thủy tinh kiêu sa lộng lẫy, ta cũng chỉ là một vết nứt nhỏ bé đâu có ai thèm bận tâm
Hãy đưa tôi về với dòng sông khấp khủyutrả tôi lại với ngõ cùng cuộc chiếnHãy tẩy sạch đi cặn bã trên thịt darồi chỉ tôi cách trở lại mình như xưaHãy chắp đôi cánh bạc để giúp tôi bay caovượt qua cám dỗ Mỹ Nhân Ngư đang cất vang tiếng hátHãy sưởi ấm hồn tôi trong ánh sao ấm ápRồi thả tôi về với giấc mộng hoang xơBởi tôi cũng chỉ là một vết nứt nhỏtrong lâu đài thủy tinh lộng lẫy đóQúa nhỏ bé để có thể nhìn raQúa nhỏ bé để có thể nhìn raHãy mang tôi về trong cơn mơ mù quángđi qua hết những bí mật tôi đã loáng trông quaCuốn trôi đi những buồn đau trên thịt davà chỉ tôi cách trở lại mình như một thời khi xaBởi tôi cũng chỉ là một vết nứt nhỏtrong lâu đài thủy tinh lộng lẫy đóQúa nhỏ bé để có thể nhìn raQúa nhỏ bé để có thể nhìn ra
Nhưng dù chỉ là "một vết nứt nhỏ bé" cũng hoàn toàn có thể làm sụp đổ cả tòa lâu đài thủy tinh vốn mong manh kia. Trong thế giới "tàn nhẫn", "gian dối" này, những kẻ như chúng ta vẫn luôn phải đứng lên đấu tranh vì những kẻ yếu thế, không thể để những kẻ ác bá luôn đứng trong bóng tối giật dây tất cả, bởi "ta sẽ không ngồi yên cho đến khi món nợ được trả"
Không ân hận vì bị phụ lòng tinSẽ chẳng phải núp mình trong bóng đêm kia nữaBởi tao sẽ không ngồi yên cho đến khi món nợ được trảThời khắc này đã đến với các ngươiLừa bịpDối tráĐừng hòng nữa!Bịp bợmChúng làm như chúng muốn nổi loạn lắmNếu đã thích tao sẽ chiều tất cảCũng giống như quái vật tiên cá cất lên giai điệu dữ dộiCũng như những con ác xà náu mình trong bụi cỏnhăm nhe phun độcTao chả sợ nanh vuốt của chúng bayChúng mày chờ đợi trong bóng đêm đen tốiluôn nghĩ rằng chúng mày có thể lẩn trốn saoNhưng sự thật chúng mày đâu có gan bước raTới đây mà chơi đi, chúng mày ngỡ đùa àMuốn kêu oan ức, tao sẽ cho chúng mày biết mùi oan ứcLừa bịpDối tráĐừng hòng nữa!Bịp bợmKhông!!!
Trong muôn vàn những mảnh ghép nỗi đau ký ức bên trong ta, ta chợt nhận ra những con người luôn bên ta, những người mà ta luôn gọi là "người thân", là "bạn". Họ ở đó trong cuộc đời tăm tối này như những tia sáng hiếm hoi thắp lên những hi vọng. Rồi ta tự hỏi đã bao giờ ta hiểu được gam màu nào đang chủ đạo trong thế giới của họ, Là màu hồng tình yêu đang tan vào trong đêm đen nhường chỗ cho màu xám cô đơn lạnh ngắt? Là màu đỏ của sự khao khát viết lại một quá khứ ảm đạm màu đen? Hay là màu xanh của những hi vọng sẽ trải lên con đường không màu phía trước?
Đừng khóc vì những con đường chưa điĐừng khóc cho những lối mòn bỏ lạiBởi sau những ngã rẽ, cái đích như vô tậnNhư nỗi đau tột cùng tôi đã trải quaHãy quên đi trái tim đã vỡ tanvà để lỗi lầm ngủ yên cùng quá khứBởi tình yêu bạn đã đánh mấtđâu có đáng với cái giá phải trảRồi khi đó, bạn sẽ thanh thản vì nó đã trôi quaĐừng khóc vì những con đường chưa điĐừng khóc vì những quang cảnh không còn thấyCầu cho tình yêu của bạn sẽ mãi bất tửVà nếu bạn cần ai đó để sẻ chialuôn có một vị trí dành cho bạn trong tôi.
Giữa dòng chảy cảm xúc vô biên đang len lỏi theo từng mảnh vỡ của ký ức, chợt ta nhận ra những nghiệt ngã của cuộc sống này. Những quy luật bất biến của vũ trụ, những sinh vật nhỏ nhoi, những "vết nứt nhỏ bé của lâu đài thủy tinh" này sao có thể tránh khỏi được. Dù cuộc đời này có tăm tối thế nào, dẫu có nhuộm hồng ra sao, mọi thứ cũng sẽ quay về với nơi nó đã xuất phát.
Da thịt mục rữa rồi cũng trơ xươngSắt thép qua thời gian rồi cũng hoen rỉ hếtCát bụi rồi cũng sẽ về với cát bụiNhững gì ta đã hứa hôm quacứ để ngày mai mang nó đi xaCát bụi quay về với cát bụiNhững dối trá khiến ta căm phẫnKhi tên người khắc trên bụi trần dơ bẩnhạnh phúc thay, người sẽ ra đicát bụi trở về với cát bụicát bụi về với cát bụisắt thép rồi sẽ rỉ sétda thịt tan hết còn trơ xươngPhải trái lẫn lộn, trắng đen khó lườngHết ngày lại đêm, đêm lui ngày đếnKhi ánh sao mờ dần trong đêm tốiTa sẽ trôi mãi về phương xaBụi trần sẽ tan biến vào hư vôvật chất cũng sẽ thành mây khóiCứ để ngày mai cuốn hết đinhững hứa hẹn đã chìm vào quên lãngcát bụi hóa cát bụida thịt hóa tro tàn
Sinh ra trong cát, chết vùi cũng trong cát. Hãy sống mà nhìn thẳng vào sự thật, thôi lẩn tránh nó đi. Hãy học cách chơi trò chơi mà ai cũng phải tham gia. Hãy đứng lên mạnh mẽ như mặt trời đang hửng nắng, và hãy sống khao khát như cái dạ dày đang gào thét của con sư tử oai hùng. Nếu không, ta sẽ chỉ phó mặc cuộc đời này cho kẻ khác định đoạt. Hãy nhớ, dù cuộc chiến có tàn khốc đến chừng nào, thì ta cũng phải đứng thẳng đến hơi thở cuối cùng cho đến khi cơ thể ta vỡ tan và gục đổ xuống.
Tôi sinh ra với cơn đói của sư tử, và sức mạnh của mặt trờiTôi chẳng phải lo ngại trước những cuộc tranh đuaPhong cách nguyên thủy như giàn 808 cổ điểnnên tôi không chơi bản nhạc, mà tôi khiến nó tự chơiMẹ dạy cho tôi biết nói, cha dạy tôi tạo tên lửagộp cả 2 lại, và tôi có được thứ mình muốnĐó là thứ vũ khí thông minh mà tôi có thể giơ bắn, cũng có thể thu lạinhưng phải dè chừng nó, bởi nó sẽ chẳng chịu dừngNó sẽ chẳng kết thúc đâu, bởi:Những con cá mập phía bên trái, những con mãng xà thì ở phía bên phảivà dù bạn có làm gì đi nữa, chúng sẽ cố cắn bạnBạn có đúng hay sai cũng chẳng nghĩa lý gìbởi khi chúng đã giương nanh lên, thì chả có gì chơi lại đượcNhưng tôi sẽ chơi lại, bởi tôi chả có gì để mấtBạn có thể nói những lời xấc xược như thể bạn có thể đứng vừa đôi giầy của tôiNhưng mà chàng chiến binh điềm tĩnh bé nhỏ ơi, tôi thậm chí không còn đứng bên cạnh bạn nữaTôi đã gục dưới mặt đất trước khi kịp trông thấy bạn ở đấyHãy ban cho tôi sức mạnh của thái dương đang mọcHãy mang cho tôi sự thật của những lời ca chưa từng đc cất vangVà khi những tiếng chuông còn lại được gióng lênNhững kẻ nghèo khổ sẽ cất cao tiếng hátmang tôi về với thế giới bên kiaĐại khái giống một thứ gì đó như những người chơi ma túy đang bay trên mâymất hoàn toàn ý thức và điên cuồngđể mang đến cho bạn những thứ bạn cần để được giống như poppa (Rapper The Notorious B.I.G. - hay Biggie Smalls), "Who Shot Ya" (Tên bài hát của Rapper trên)"Tách những kẻ yếu đuối ra khỏi những kẻ vô dụng" (1 câu trích lời bài hát "Who Shot Ya")Bạn quá hiền lành, còn tôi thì sởn cả gáy bởi những kẻ mạo danhthay đổi hình dạng một cách chính xác.Hãy thôi trượt chân đi, bởi tôi không có thời gian để dỗ bạn thôi khócTôi giẫm qua những kẻ non nớt, nào, hãy động não lại đibạn muốn bị hành hình hay muốn đứng trong hàng ngũChơi đùa với súng chẳng khác gì tự sát, tôi chả dại đâuTôi chỉ nói rằng bạn sẽ chẳng có một cơ hội nhỏ nhoi nào để sống sótTôi đang cố giải bày ra tất cả, trong khi đó bạn run bắn cả ra quầnVậy nên hãy moi tiền ra,Bạn đóng vai ngân hàng, còn tôi sẽ khiến ngân hàng rơi vào khủng hoảngTôi là Banksy nghệ thuật, còn bạn là kẻ não rỗngHình dung bức tranh toàn cảnh này điChúng ta bơi ngược con sóng dữ dâng tràorồi đâm sầm vào bãi bờ hoang vắngCơ thể dồn nén cho đến khi vỡ tanvà bình minh không còn cao tiếng hátvậy nên hãy thư giãn và ngủ đi một chútvà mơ đến những gì sắp xảy racơ thể dồn nén cho đến khi tan vỡ ravà chẳng bài ca nào được cất cao lên nữa
Không gian mênh mông bên trong taÂm thanh của ký ức như cào xé thịt da...
Giờ đây, những khái niệm về "sự sống" trong ta sẽ là gì? Là những cơn ác mộng dai dẳng, là những nỗi đau triền miên, là những tia sáng sự sống lay lắt, hay chỉ là một miếng ghép cuối cho nỗi đau của sự bất lực trước những nghiệt ngã ta đã đi qua?
Người cố che mọi điều xấu xa dù tôi phơi bày ra tất cảCon ác quỷ tôi ngỡ đã đi qua giờ thức dậy tàn pháNhững minh chứng thấm màu máu đỏTrăm ngàn lời hứa, muôn trùng cánh bayVà người giữ tất cả trong taynhưng bất cẩn gió thổi bay đi hếtCòn tôi bên cạnh người, như chếtBất lực nhìn mọi thứ quá tầm tayTôi trông người gục xuống buông xuôi,vẫn theo người đến tận cùng thế giớiCòn lại trong tôi một khoảng không yếu đuốiChẳng lời nào xoa dịu nổi tim tôiNgười đâu biết tôi,vì người, làm tất cảDẫu trăm ngàn hứa, gió thổi bay xa.Dù mọi thứ người đã giữ trong tayvẫn bị gió cuốn bay đi mấtBên cạnh người, thân tuy còn, hồn khuấtBất lực thay đất không thể trả lờiBất lực...Bất lực...
Muôn vàn những cảm xúc như thiêu như đốt khi miếng ghép cuối của bức tranh "sự sống" được ráp lại.
Hãy luôn nhớ một điều rằng, sự sống là thiêng liêng, dẫu dòng cảm xúc của bức tranh nội tâm trong bạn có chảy về hướng nào đi nữa.
Album: Living Things
Author: Linkin Park
Messenger: JuL LeVi
"Living Things" Lyrics Interpretation
© JuL LeVi
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ